Blog Radio : Hạnh phúc ảo

Blog Radio : Hạnh phúc ảo

                                                                                     
 


Truyện ngắn: Hạnh phúc ảo
Hắn năm nay 30 tuổi, một vợ và một con trai. Vợ hắn xinh, con hắn đẹp, và tất nhiên, hắn cũng đẹp. Hắn đang làm việc cho một công ty xuất nhập khẩu, đi nước ngoài như đi chợ. Vợ hắn làm việc tại một văn phòng địa ốc. Cuộc sống vậy là tạm coi là hoàn hảo theo đúng tiêu chí của một gia đình, nếu như….hắn không đèo bòng. Ngoài vợ, hắn còn có bồ. Bồ của hắn thua xa vợ, chẳng thể nào khéo hơn vợ, nhưng hắn vẫn khoái, chỉ đơn giản là hắn yêu cả hai, khi nào chán cơm, hắn tạt qua ăn phở. Phở theo hắn ban đầu là vì hắn giống người cũ, nàng đưa hắn vào tầm ngắm từ lần đầu diễn ra hội thảo giữa công ty nàng và công ty hắn.
Nàng nhìn thấy hình ảnh người cũ trong hắn, một nét gì đó hao hao. Vậy là nàng vừa đau, vừa căm giận, vừa muốn cám dỗ hắn. Người cũ của nàng thời sinh viên là một anh chàng đeo kính cận, dáng người mảnh khảnh, thư sinh và đào hoa. Bởi thế, anh chàng ấy đành lòng bỏ cô bạn gái mấy năm trời để chạy theo một nàng thơ khác. Từ đó, nàng đâm ra hận đàn ông, hận đời, nàng quyết trở thành kẻ thứ ba, nàng bám hắn đã vài năm, từ lúc hắn có người yêu, cho đến khi hắn lấy vợ, và cho đến tận bây giờ, khi hắn và vợ đã đuề huề có một cậu nhóc đáng yêu, nàng vẫn đi bên hắn như một cái bóng, âm thầm và bình lặng. Nàng chưa bao giờ đòi hỏi ở hắn một điều gì, nàng ghét sự ràng buộc, nàng sợ, sợ rằng, đến một lúc nào đó, hắn sẽ bỏ rơi nàng như người cũ. Chi bằng, nàng và hắn cứ thế này, đến một lúc nào đó, nàng sẽ đá hắn phắt đi như người ta thay áo. Thế là xong. Nhẹ nhàng. Nàng yêu hắn, một tình yêu không đến độ mù quáng, cũng không phải là kiểu tình yêu sinh viên ngây ngô như lúc xưa, chỉ đơn giản, yêu là yêu, nhưng nàng không muốn ràng buộc đời nàng với hắn. Hai bảy xuân thì, đang phơi phới, nàng bỏ qua tất cả những anh chàng si mê nàng để âm thầm theo gót một người đã có gia đình.  Tội một nỗi, nàng bám hắn chẳng bởi hắn giàu, gia đình hắn giàu thật ấy, nhưng hắn thì nghèo, bởi xét cho đến cùng, tiền lương và lậu của hắn bị vợ tịch thu hết, hàng tháng thị chỉ để lại cho hắn một khoản nho nhỏ đủ để hắn tiêu vặt và bù khú với bạn bè. Chuyện đời cứ thế, hắn vẫn làm tròn trách nhiệm với cả vợ và bồ, cho đến một ngày…

Bồ hắn chán cảnh một mình, nàng ra yêu sách hắn phải chọn nàng hoặc vợ hắn. Chọn nàng ư? Không thể, bởi hắn sẽ chẳng dại gì mà cung cúc theo nàng, bỏ rơi vợ xinh đẹp và thằng con trai hai tuổi bụ  bẫm đáng yêu, bỏ rơi cái cục thịt lúc nào nhìn thấy hắn cũng: “ba ba ba.”. Hắn cũng không bao giờ muốn con trai ghét hắn vì đã bỏ rơi con mình, không bao giờ muốn con trai không nhận bố, bởi, hắn – và cả cuộc đời, luôn khao khát được gọi một tiếng cha, được nhận tình yêu từ cha mình nhưng hắn hận cha. Cha hắn bỏ mẹ hắn khi hắn lên bảy, ông bám theo một người phụ nữ lắm tiền nhiều của. Ngày ấy, nhà hắn nghèo, việc làm ăn khốn khó, hắn sẽ chẳng bao giờ quên được cảnh mẹ hắn nước mắt lưng tròng nhìn cha hắn bỏ lại hai mẹ con bên mái nhà đơn xơ. Lớn lên một chút, hắn hiểu chuyện nhà mình, hắn đâm ra hận lũ đàn ông, và hận luôn cả chính bản thân mình, tại sao hắn lại không phải là con gái? Hắn ghét sự phản bội, nhưng vô hình chung, hắn vẫn phản bội vợ mình bấy lâu nay.
Rồi hắn cũng lờ mờ nhận ra, hận là hận thế thôi, nhưng việc có vợ là có vợ, có bồ là có bồ. Vả lại, bồ hắn cũng chẳng đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần mỗi tuần hắn gặp nàng một lần, đến, để được nàng phục vụ như một ông hoàng, rồi đến giờ giới nghiêm, hắn bị đuổi về một cách không thương tiếc. Hình như đây là cô bồ có đạo đức và phẩm hạnh nhất mà hắn từng biết.
Hắn vẫn làm tròn trách nhiệm với vợ, với con, với người mẹ kính yêu của mình. Viên mãn quá, cuộc sống hạnh phúc quá! Vợ chồng hắn tíu tít như đôi chim câu, lúc nào cũng vui vẻ bên nhau. Vì biết mình đã và đang lừa dối vợ, nên hắn  có lúc nào mà dám không chiều vợ đâu. Hắn biết mình đểu, nhiều lúc, ngồi một mình trầm tư, hắn còn tự nhủ mình là một thằng khốn nạn, một thằng siêu khốn nạn. Hắn cũng cảm thấy có lỗi với vợ, và cảm thấy thương cả cô bồ của mình, nhưng hắn chẳng biết làm sao, rồi hắn lại tặc lưỡi cho qua. Thây kệ, đến đâu thì đến.
 

Thị xinh đẹp, có một ông chồng hiền hòa, đẹp trai và chiều vợ. Thị có một thiên thần hai tuổi. Ngày xưa, khi chưa lấy chồng, thị chẳng gì cũng là hoa khôi của lớp. Đôi mắt ướt át của thị nhìn người ta như muốn ôm trọn vào lòng làm bất kì người nào cũng phải them muốn. Cuộc sống của thị êm đềm quá, an nhàn quá nên thị luôn muốn mình thay đổi. Thực lòng mà nói, thị chán cái khung cảnh tẻ nhạt lắm rồi, một người như thị, lẽ ra phải được sống như một bà hoàng, được cung phụng như một phu nhân đài các, thế mới không nhàm. Thị nhiều lúc thấy chán cái ông chồng hiền như cục đất ấy, cũng may, chồng thị hay đi công tác, nên thị tha hồ có cơ hội mà bay nhảy. Chỉ cần gửi con về ngoại, thị thay một bộ đồ hàng hiệu, thị đánh son, kẻ mắt, thị alo cho người đó. Hai người lại cùng nhau tít mít trên những con đường rực sáng ánh đèn của thành phố. Bên người đàn ông đó, thị thấy lòng mình lâng lâng, một cảm giác dạo dực bồi hồi lan tỏa trong thị, không phải là cảm giác êm đềm bên anh chồng của mình.
Đã một tuần nay, nàng bắt hắn phải lựa chọn, nàng nghĩ kĩ rồi, lần này, hắn phải chọn, nàng chán cảnh chờ hắn bên ánh đèn mỗi đêm khuya, dù biết hắn, sẽ chẳng bao giờ đến,  nàng chán cảnh một mình, chán cảnh vô tình nhìn thấy hắn và vợ con vui vẻ ngoài công viên…nàng chán tất cả. Đã đến lúc để nàng thay đổi cuộc sống này.
Đêm nay, là một đêm đặc biệt, nàng chưa khi nào hẹn hắn đột xuất đến thế, giọng điệu ngọt ngào nũng nịu của nàng một khi đã vang lên thì hắn không thể chối từ. Nàng không cần biết, với lí do nào cũng được, hắn nhất định phải đến với nàng đêm nay. Nàng nghĩ kĩ rồi, dù hắn quyết định sao đi nữa, chỉ lần cuối này thôi, nàng sẽ rời xa hắn, dù câu trả lời của hắn có là nàng hay vợ hắn đi nữa nàng cũng sẽ  tìm cho mình một cuộc sống mới, đến một nơi, không ai biết nàng là ai. Nhưng trước hết, nàng phải bẫy hắn, nàng khao khát có một đứa con để nàng ôm ấp, để nàng chăm bẵm nhưng hắn không muốn. Lần này, nàng đã chuẩn bị chu toàn, đúng thời điểm, đúng ngày. Lần này, nàng cố tình không phòng bị, và nàng sẽ bẫy hắn, nàng sẽ làm cái việc mà hắn không muốn ấy. Nàng chuẩn bị loại vang hắn thích nhất, làm món bít tết với hương vị hắn mê nhất, và một bộ đồ sexy nhất.
20h30. Hắn đến, với phong thái chỉn chu chưa khi nào thay đổi, hắn nở một nụ cười điềm tĩnh với nàng. Nàng mỉm cười, kéo hắn vào bàn ăn. Hắn hi vọng, hôm nay nàng không nhắc hắn trả lời câu hỏi đó. Đôi khi, hắn tự hỏi, giữa nàng và vợ hắn, hắn thực lòng yêu ai, nhưng hỏi chỉ là để hỏi mà thôi. Hắn chưa bao giờ thực lòng trả lời câu hỏi đó. Dưới men say chếnh choáng, nàng đưa hắn đến  một nơi êm ái, ấm áp vô cùng. Hình như, chưa khi nào, hắn cảm thấy thỏa mãn và hài lòng đến thế. Hắn đi vào giấc ngủ nhẹ nhàng.
Hôm sau, khi hắn tỉnh dậy, nàng đã không còn ở bên, mọi đồ đạc của nàng cũng không còn nữa. Tất cả, đối với hắn, như là một giấc mơ, chỉ có chiếc giường êm ái và căn hộ là còn lại. Một chút hương thơm thoang thoảng. Nàng chưa khi nào nói rằng nàng sẽ đi, hắn thật sự bất ngờ, hắn sốc. Bao năm qua, dù không công khai, nhưng nàng vẫn luôn ở bên hắn, chia sẻ cùng hắn, thậm chí, nàng còn giục hắn lập gia đình. Hắn không hiểu, không bao giờ hiểu nổi. Hắn đi tìm nàng, hắn đến công ty nàng, nhưng chỉ nhận được nụ cười ngượng nghịu. Nàng đã xin nghỉ, không ai biết, nàng đi đâu, cả gia đình nàng, cũng không biết. Giờ này, hắn mới thực sự hiểu rằng, hắn yêu nàng.
           Hắn nói dối vợ là đi công tác vài ngày. Hắn đi tìm nàng, hắn gọi điện nàng không nhấc máy, hắn nhắn tin nàng không trả lời,  rồi cuối cùng, ba ngày sau  hắn cũng nhận được tin nhắn từ biệt từ nàng. Lời từ biệt ngắn gọn mà đau lòng. Nàng đã đi rất xa khỏi hắn thật rồi. mà cũng phải, đã đến lúc hắn để nàng đi, đã đến lúc, nàng cần tìm cho mình một bờ vai , một vòng tay. Hắn thầm tiếc mình đã không kiên quyết, hắn thầm tiếc mình không phải là bờ vai, là vòng tay của nàng.


Hắn trở về nhà với tâm trạng rệu rã, thở hắt ra một cái, hắn định thần lại, hắn tạt qua hiệu hoa, mua tặng vợ một bó hoa, hắn nghĩ thị sẽ thích lắm. Mỗi lần cảm thấy có lỗi với thị, hắn đều mua hoa tặng thị. Hắn đang tưởng tượng ra cảnh thị cười sung sướng và trở về nhà…
Nếu không về vào giờ này, chắc hắn sẽ chảng bao giờ nhìn thấy cảnh vợ mình ôm eo một người đàn ông khác giữa đường thế kia. Thật vừa đúng lúc đôi tình nhân rẽ vào một con ngõ nhỏ, hắn bám theo, chiếc SH chở vợ hắn lao vào một khách sạn . Bó hoa tặng vợ bị hắn vứt toẹt xuống đất. Thế là hết. Chấm hết cho một ảo tưởng gia đình hạnh phúc. Đây là quả báo cho hắn sao?
Theo Blogradio

0 nhận xét:

Đăng nhận xét