Cuộc tình xa lắm nhé…

Cuộc tình xa lắm nhé…

Tháng Chín
Ta còn nợ em một chuyện tình

Em sẽ biến mất, sau cơn mưa.
“Sài Gòn độ này gắt gỏng mùi mưa!” – bạn tôi bảo.
Một buổi sáng đầu ngày, Thành phố thức giấc với chiếc áo khoác yên bình ngả màu xám bạc. Em đã thôi thất thường thời tiết, đã thôi đỏng đảnh kiêu kì cứ chốc chốc lại đổ vào lưng tôi những hạt bụi rào chưa kịp ướt vai. Sài Gòn tháng Chín, người ta hãy còn buồn. Em trầm mặc mà vẫn vô tư, em ưu lư, tha thiết cùng những cơn mưa trôi dài, trôi mãi.
Mặc kệ chiếc mũi khụt khịt và giọng điệu gắt gỏng của thằng bạn, tôi lặng nghe Sài Gòn hát khẽ vào tai những khúc hòa âm điền dã qua những cơn mưa, kể cho tôi nghe những chuyện tình buồn.  Này em, ở bên kia góc lớp, có hay rằng tháng Chín dù đã sang mùa vẫn còn đang ngập ngừng những chuyến đi xa.
Em và tôi, chúng ta đều quên một điều, rằng mọi thứ đều để lại dư vị của chính nó, kể cả yêu thương. Những bước chuyển vẫn cứ hoài day dứt, ám ảnh. Ta bước qua tháng Bảy đầy ngơ ngác, tháng Tám nhiều hụt hẫng, để rồi bước vào tháng Chín của hanh hao. Chúng ta, những con người rất bình thường trên địa cầu này, đã cùng nhau đi qua mùa thu, nhưng theo những cách hoàn toàn khác nhau vậy…
Còn đây một chút hư không. Tôi lặng lẽ bước qua một khắc thời gian mới bằng một niềm riêng phủ đầy cũ kỹ, váng vất như người bệnh chưa khỏi cảm nắng đã vội dìm thân vào biển khơi. Một ngày tháng Chín, tôi bước vào nhân loại bằng một tách café không đường, bằng tuổi hai mươi chưa tròn và một bản tình ca già hơn tuổi thiếu niên nhưng đã vội thấm sâu vào lòng người, vào những trầm tư mà mùa màng bỏ lại.
Và chúng ta rồi chẳng còn gặp nhau nữa
Em sẽ biến mất, sau cơn mưa…

girl in rain Cuộc tình xa lắm nhé…

Yêu thương là ngọn lửa.
Một mùa thu vừa qua, ta chợt đến rồi chợt đi. Yêu dấu hay hờn giận, tất cả đều không nằm ngoài quy luật tình cảm của con người. Chỉ là, ta chẳng thể biết được khi nào là kết thúc. Chính vì lẽ đó, ta thiếu cho nhau một niềm tin. Giận nhau, anh gọi em là Ngờ Nghệch, em gọi anh là là Bấp Bênh…
Một đứa con trai Bấp Bênh, có thể được xem là một trong những điều đáng để buồn cho đến ngày tận thế.
Thì đã vậy! Sẽ không là dối lòng, vì những cảm xúc của ta vốn không đầu không đuôi. Không hề mang theo một định nghĩa, hay ý niệm. Đôi bàn tay nắm chặt lấy nhau hãy còn mang màu của gió, lẩn khuất và xa xôi, buông lơi có khi ngay trong khoảnh khắc.

Ừ, thì rốt cuộc người ta vẫn cứ yêu thôi. Vì yêu thương, qua hàng nghìn năm không còn bình thường mà đã hóa thành ngọn lửa. Yêu thương chân thật, hẳn nhiên…
Anh yêu cái cách chúng ta ngần ngại nhường nhau quyển sách cuối cùng khi gặp lần đầu tiên trong thư viện, viết những mảnh giấy ghi số điện thoại và những chuyện linh tinh, đại loại thế; yêu những phút im lặng mà cả hai cố gắng chùn chân để kéo dài đến vô tận con đường từ trường về nhà, bước thật chậm bên cặp sách ướp mùi hoa sứ. Đầu giờ chiều điểm danh trên lớp học, thằng bạn khụt khịt mũi vô tình hay cố ý nghiễm nhiên quên mất gọi tên anh.
Giờ đây, những buổi trưa dài, anh bân khuâng dạo quanh từng con đường tháng Chín, tìm lại cho mình một chút lửa ban đầu của những điều đã mất hôm qua. Em, dịu dàng như mọi lúc, nhẹ bước chân qua từng ngõ phố cổ xa xăm, cố quay mặt, phớt lờ đi những dư âm vốn đã quá nhiều bối rối. Café bệt, tiếng piano và bóng tối. Có đôi lần ta va phải vai nhau…
Sài Gòn vẫn thế, im vắng một mình, mỉm cười, lặng im. Chỉ là, em thấy ta trong tương lai, còn ta thấy em từ quá khứ.

Cuộc tình xa lắm nhé…
Em ở nơi bắt đầu, ta vừa vào nơi kết thúc. Ta và em, cách nhau một nửa bước chân. Vô hình, vô ảnh…
Kết thúc của một điều chân thật luôn để lại những hoài niệm buồn. Và hai từ “tạm biệt” vẫn thường quá đỗi dửng dưng. Ai đã nhìn lại rằng, ngay tại nơi ấy, tất cả vẫn chỉ là tạm bợ. Là thế! Ở đâu đó, ta vẫn thường vấp phải nhau trên những khúc quanh gắt gỏng của nhân loại. Để là một khởi đầu hay tiếp tục chia xa, lúc ấy chỉ còn mình ta mới hiểu.
Sẽ cũng như tôi, và em, và những phần con người dở dang khắp nẻo. Người ta ngại ngùng ngơ ngác nhìn lại nhau. Từ trong bản dạ khúc cho tình nhân, chính ta vô tình biến ta thành giấc mộng.
Và câu chuyện tình này, hãy còn xa lắm nhé…
Như những chuyến xe đêm, không một chiều quay gót, ta vẫn còn trong ta từng mảnh ghép của kí ức. Và những chuyện tình dẫu buồn, quá chừng mệt mỏi, dẫu có tự nhủ với lòng rằng vẫn luôn tốt lành và chỉ thêm một lần tĩnh lặng, như những cơn mưa. Này em, nếu có đôi lần nhìn lại. Tôi và em có thể bước trên những hoài niệm, bước về những bước xa xưa?

Ừ, thôi. Về đi em nhé. Đường thu đã khép. Môi hãy còn hồng, và vẫn còn đây một chút yêu thương ở lại làm quen. Ở ngoài kia, trên khắp địa cầu, một nửa của loài người vẫn hoài đang ngóng chờ một niềm tin, dù chỉ là một câu hỏi xa vời vợi vậy. Là mơ mộng. Là còn hoài hồn nhiên.
Tháng Chín. Nhân loại thì đã thế…

Trên một bản nhạc buồn, và trong hành trình khám khá, một lần nữa, về tình yêu đã mất.
Nhân loại tìm nhau, trong lo âu…
Dương Hồng Phúc
(Gocsuyngam)

0 nhận xét:

Đăng nhận xét