Chiều nay cũng như mọi chiều, hết việc ở cơ quan, nhưng em không về, mà em chạy thật nhanh đến nơi đầu tiên mình gặp nhau như cố gắng tìm lại hơi ấm của anh, hình ảnh quen thuộc của anh nơi quán xưa đầy kỉ niệm.
Nhặt chiếc lá cuối cùng của mùa xuân trên lòng bàn tay, cảm giác như mình đang cầm trên tay những niềm riêng không dứt, cảm giác như mình sắp mất đi một thứ gì đó rất quan trọng. Và em biết “mất anh” là điều hoàn toàn có thật!
Nhưng sao em lại không thấy buồn. Ánh mắt em ném vào khoảng không những cái nhìn vô hồn, vô cảm. Khi người ta rơi vào hoàn cảnh như em, một là đau, hai là khóc, ba là ngã quỵ, kiệt sức. Còn em, sao có thể bình thản, đón nhận tất cả như không hề có chuyện gì xảy ra, như tình vẫn còn bên em, chưa hề tan biến.
Chẳng lẽ dối lòng em lại chẳng thấy đau?
Chẳng lẽ có lúc em lại phải đối mặt với một tâm hồn rỗng tuếch, không phải là em. Cảm xúc thật của em, tình yêu nồng nàn của em, sao lại cứ mãi chạy trốn em! Và sao em lại cứ cố gắng xô đẩy tình yêu ngày một xa em như thế.
Để làm gì? Để được gì cơ chứ?
Mưa! Lạnh! Buồn…
Nhìn người ta từng đôi đi bên nhau, em chạnh lòng chua xót!
Cảm thấy một nỗi đau nhói, thẳm sâu trong tâm hồn…
Kỉ niệm chợt ùa về…
Em muốn gọi tên anh! Nhưng không thể…
Anh ở gần đây nhưng lại như rất xa, xa vời vợi…
Em thấy buồn… Chẳng lẽ anh chấp nhận buông tay, làm theo cái yêu cầu “gàn dở” của em.
Chẳng lẽ chúng ta cứ mãi cố chấp không chịu hiểu nhau?
Chẳng lẽ chúng ta cứ thừa nhận mình sai, nhưng chẳng bao giờ chịu sửa sai?
Chẳng lẽ, nhường nhịn tình yêu một bước khó với anh đến như vậy sao?
Em nhớ anh… nhớ tất cả những kỉ niệm của chúng ta, nhớ những lá thư anh viết cho em, nhớ những buổi hẹn hò trước kia, nhớ những buổi chiều anh chở em lòng vòng dạo chơi trên phố, nhớ những đêm mưa được anh nắm tay ủ ấm cho em… nhớ nhiều…nhiều lắm!
Ngoài trời, mưa vẫn không dứt…
Nỗi nhớ anh cồn cào cấu xé tâm can em…
Em ước gì có thể chạy đến bên anh trong lúc này, được gục đầu vào vai anh và òa khóc nức nở, khóc như chưa bao giờ được khóc, chỉ vì em đã quá mệt mỏi, có quá nhiều chuyện buồn xảy ra khiến em cảm thấy cuộc sống khó khăn và ngột ngạt khi để mất anh.
Em muốn tìm anh! Nhưng bờ vai anh, tâm hồn anh dường như đã thay đổi, em cảm nhận được tất cả những sự thay đổi ấy. Ánh mắt anh lạnh lùng hơn, lời nói anh phũ phàng hơn, sự quan tâm của anh dường như đã đổi hướng… Em lo sợ khi nhận thấy em sắp mất đi một thứ rất quan trọng…
Niềm tin anh mong manh hơn, sự quyết đoán của anh do dự hơn, tình yêu dành cho em mờ nhạt hơn. Đó là lúc em hiểu tình yêu của em đang đứng bên bờ thử thách. Vượt qua được thử thách đó, em sẽ có tất cả, có anh, có lại cả nụ cười… Nhưng có khi nào vượt qua được thử thách, em vẫn mất anh và con đường anh đi không còn mở lối đón em cùng đồng hành bên anh nữa.
Khi em viết những dòng này, ngoài trời vẫn đang mưa, hi vọng những cơn mưa cuối xuân sẽ lấy đi dùm em tất cả: nỗi buồn, niềm đau, nỗi cô đơn, sự phiền muộn và cả những hoài nghi vào cuộc sống.
Nếu như khi nàng xuân hồng qua đi, anh cùng tình yêu của em vẫn chưa quay trở về, em vẫn sẽ chờ đợi ngày hạnh phúc đó.
1 mùa xuân… 2 mùa xuân… 3 mùa xuân… thậm chí nhiều hơn thế nữa, em cũng vẫn sẽ chờ.
Em không chúc anh hạnh phúc bên người khác nữa đâu vì em tin em sẽ lại là người mang đến hạnh phúc cho anh.
Em không cầu chúc anh có ngọn lửa sưởi ấm khi ta xa nhau, vì em muốn chính em là ngọn lửa ấy… lặng lẽ sưởi ấm cho trái tim anh!
Không biết anh có cảm nhận được tấm chân tình em dành cho anh hay không? Còn với em, em tin một điều: “Những gì của mình sẽ mãi mãi là của mình. Dù trải qua bao nhiêu sóng gió, cuối cùng, chàng hoàng tử cũng sẽ ngỏ lời cầu hôn công chúa”.
Những ngày xa anh, buồn, một mình em trầm mình đi dưới cơn mưa lạnh lẽo, cũng là lúc, em học được từ cuộc sống một bài học và ngày từng em cố gắng nghiền ngẫm bài học ấy để động viên chính bản thân mình: “Bí quyết để giữ gìn tình yêu là: yêu chân thành và tin tuyệt đối”.
Pham Hung
Nỗi sợ cái chết đến từ nỗi sợ cuộc sống. Người sống được hết mình luôn sẵn sàng chết bất cứ lúc nào. Chúng ta hãy sống sao cho khi chết, ngay cả người làm tang lễ cũng thấy tiếc thương. Đừng có đi loanh quanh mà nói rằng thế giới này nợ bạn cuộc sống. Thế giới chẳng nợ bạn điều cả. Nó ở đây từ trước rồi....
0 nhận xét:
Đăng nhận xét