“ Có những điều trôi qua, có những người trôi qua, có những tình cảm trôi qua, và có những thứ đọng lại trong ta thì đó là nỗi nhớ…”
Sáng nay, bước chân xuống đất, cảm nhận cái nền gạch ám trong lạnh lẽo. Lạnh quá! Vội rút chân lại, chui mình vào chăn ấm, ngồi thu mình vào trong cái ấm áp của tấm mền, ôi sao ấm vậy, như mỗi lần ngồi cạnh và nghe người bắt đầu kể những câu chuyện không có điểm kết thúc, nghe tiếng nói của người, hơi ấm của người.
“Nỗi nhớ ơi xin mi đừng đến, nếu đến rồi thì đừng bỏ ta đi”.
Sao đôi lúc, cái nỗi nhớ như một tên trộm, núp sẵn đâu đó, chờ những khi con tim ta bỏ ngỏ thế là nhảy vào đánh cắp nước mắt của ta. Ghét thật!. Đôi lúc cái lạnh của thời tiết không thể nào so sánh với cái giá lạnh ở trong tình cảm của mỗi con người. Cái lạnh ngoài da có thể lấy áo ấm, lấy chăn bông lấy hộp quẹt đốt lên một ngọn lửa, thế là ấm trở lại, nhưng còn cái lạnh trong tận sâu con người thì sao nhỉ? Không thể dùng áo mặc cho trái tim, không thể đắp chăn cho nó, chỉ cầu mong một ngọn lửa của ai đó thắp lên để nó bớt lạnh mà thôi. Thế nhưng sao người ấy không thể làm được nhỉ, điều đơn giản lắm mà, chỉ cần nói là “mùa đông lạnh đấy, thêm một cái áo ấm nữa nhé!” thì đã mặc cho trái tim một cái áo, hay “Tối trời hay trở lạnh hãy trùm mềm thật kín và hãy nghĩ về nhau nhé!” có thêm một tấm chăn bông, hay đơn giản chỉ cần nói với giọng run lập cập và chỉ nói được vài tiếng trong thời gian 15 phút “Huynh biết có một điều chưa bao giờ là ảo, đó là: Huynh yêu muội” thế là bây giờ không cần hộp quẹt nữa mà sẽ là một trận hoả hoạn trong trái tim rồi.
“Nỗi nhớ ơi xin mi đừng đến, nếu đến rồi thì đừng bỏ ta đi”.
Thế rồi trong tấm chăn bông, ta ôm lấy chính ta, cầm lấy bàn tay của chính mình, để tưởng rằng tay “người ấy” vẫn đang nắm, ôm lấy chính mình để khoả lấp vòng tay ai kia, mới thấy rằng Nỗi nhớ sao mà đáng ghét vậy.
Nhớ ngày hôm qua, một chiều giáp tết, ta đã phóng xe thật nhanh ra phố trong trời mưa với bộ quần áo trên người mà không mặc áo mưa, như ai đó bảo rằng cách đơn giản nhất để giấu những giọt nước mắt là vùi mình vào một cơn mưa chiều bất chợt. Ta chạy thật nhanh trong thời tiết lạnh cắt da, mọi người nói “không bình thường” nhưng ta vẫn chạy, chỉ mong cái giá lạnh có thể làm ta quên đi nỗi nhớ, hay chạy ra một nơi thật vắng hét thật to lên là “Nỗi nhớ ơi!!!! Ta ghét mi lắm!!! Mi hãy đi đi!” nhưng sao không thể nào hét ra tiếng, nó chỉ ầm ừ rồi khóc trong tim ta. Nhưng cuối cùng cũng chẳng thể nào lấy cái lạnh của thời tiết để làm nguội lạnh đống lửa mà người ấy đã vô tình hay cố ý thắp sáng trong tim ta. Cái lạnh trong tim không thể sưởi ấm bằng những ngọn lửa bình thường mà phải bằng những yêu thương. Để rồi người ra đi, hay chính ta đang chạy trốn, ngọn lửa cũng không thể tàn, nó vẫn âm ỉ cháy, và chỉ cần 1 lần nữa thôi, chỉ 1 lời nói thôi, chỉ 1 câu hỏi han thôi nó vẫn làm bùng lên Nỗi nhớ.
“Nỗi nhớ ơi xin mi đừng đến, nếu đến rồi thì đừng bỏ ta đi”.
Có hôm bật tivi lên, phim Hàn, có 1 anh chàng chạy chiếc xe đạp thật nhanh đến nhà người ấy, thời tiết thật là lạnh, và nhà rất xa. Khi cô gái ra mở cửa thì, anh chàng vẫn đang còn thở hổn hển, cô gái hỏi “ sao anh lại tới đây giờ này, đường xa mà trời lại lạnh nữa?”, chàng trai trả lời “ không phải anh tới, mà chỉ có nỗi nhớ em tới và chỉ muốn nhắn với em rằng “ anh yêu em””. Thật lãng mạn. Giá mà ai đó chỉ cần gửi cho mình một tin nhắn và bảo rằng: anh nhớ em lắm thì nỗi nhớ đã không theo mình suốt như vầy. Nhưng thôi kể nữa thì cái tên Nỗi nhớ đáng ghét ấy lại quay lại, nhưng thật lòng chỉ muốn nói là:
“Nỗi nhớ ơi xin mi đừng đến, nếu đến rồi thì đừng bỏ ta đi”.
Nhớ mẹ nhớ Ba nhớ người thân nhớ bè bạn, nhớ những con đường, nhớ hàng cây, nhớ ngôi nhà mình đã ở, những gì rất xa xôi . Và mơ hồ nhất là nhớ một nụ cười, một anh mắt một câu nói yêu thương của người dưng. Một ánh mắt qua đường cũng làm lòng ta quay quắt. Nhớ tất cả những gì gắn bó yêu thương của quá khứ. Nỗi Nhớ – cái minh chứng của tình yêu, cái day dứt đau khổ nhưng cũng chính là cái hiện diện rõ nhất của một tâm hồn biết yêu thương.”Ôi nỗi nhớ muôn đời vẫn thế… như dòng sông Hồng cuộn chảy mãi trong tôi…”
“Nỗi nhớ ơi xin mi đừng đến, nếu đến rồi thì đừng bỏ ta đi”.
Nỗi nhớ cái thứ tình cảm duy nhất mà lý trí phải chào thua. Khi nó đến ta không thể kiềm chế và bắt nó thôi được. Nó cứ đeo bám và ở lại cho tới khi no nê, chán chê. Nó không ra đi mà có chỉ tạm ngủ thôi để con người nghỉ ngơi và sống tiếp. Đôi khi nó làm ta mạnh mẽ kinh khủng nó làm ta lớn dần lên và trưởng thành hơn. Nhưng đôi khi nó lại làm ta đau đớn và tuyệt vọng.
“Nỗi nhớ ơi xin mi đừng đến, nếu đến rồi thì đừng bỏ ta đi”.
Nếu như thế chúng ta sẽ luôn được gặp những nụ cười tươi và ánh mắt Hạnh Phúc. Nhưng nhiều lúc tôi tự hỏi. Nếu nó không ra đi thì làm sao ta nhận biết được nó tồn tại. Bởi vì mọi sự hiện hữu tất nhiên và quen thuộc quá sẽ dẫn đến nhàm chán. Người ta chỉ cảm nhận được mọi cái rõ ràng nhất khi nó ra đi. Cũng như ngôi nhà ta ở khi xa nó ta với biết nó thân thương thế nào. Như gia đình lúc ở nhà bị mẹ quản chặt quá ta lại muốn rời xa nhưng khi đi xa với hiểu rõ nó giá trị biết bao…
“Nỗi nhớ ơi xin mi đừng đến, nếu đến rồi thì đừng bỏ ta đi”.
Đôi khi ta cầu mong rũ bỏ đi nỗi nhớ đó. Nhưng khi nó không còn hiện hữu lại thấy mình trống rỗng và vô cảm. Đẹp biết bao khi ta vẫn biết rằng trái tim ta đang nhớ đến một người dù đôi khi nó làm ta chẳng giống ai cả. Khi trái tim đã thôi nhớ thương thì ta biết cuộc sống mình đã lui dần về một nẻo lạnh giá. Mất nỗi nhớ ta sẽ chết, chắc chắn một điều khi mất nó ta sẽ chết. Không thể xác thì tâm hồn mà cái chết đáng sợ nhất là cái chết ngạt của tâm hồn….
“Nỗi nhớ ơi xin mi đừng đến, nếu đến rồi thì đừng bỏ ta đi”.
Nỗi nhớ về những kỷ niệm quá khứ, hay nỗi nhớ một người bạn ta vẫn thường xuyên gặp mặt, hay nỗi nhớ một kỷ niệm, một hình bóng hư ảo nào đó thì nỗi nhớ vẫn chầm chậm trong ta. Chầm chậm, chầm chậm, chầm chậm…! nỗi nhớ luôn đồng hành với ta, nó đến từ từ chỉ đợi tâm hồn ta trống trải thi nó ùa tới bao lấy ta, đó có phải là những quy luật của tình yêu hay không? Hay chính sự vô tình của chúng ta đã đánh mất những yêu thương quý giá trong cuộc đời này.
“Nỗi nhớ ơi xin mi đừng đến, nếu đến rồi thì đừng bỏ ta đi”.
(Nguồn: Internet)
Pham Hung
Nỗi sợ cái chết đến từ nỗi sợ cuộc sống. Người sống được hết mình luôn sẵn sàng chết bất cứ lúc nào. Chúng ta hãy sống sao cho khi chết, ngay cả người làm tang lễ cũng thấy tiếc thương. Đừng có đi loanh quanh mà nói rằng thế giới này nợ bạn cuộc sống. Thế giới chẳng nợ bạn điều cả. Nó ở đây từ trước rồi....
0 nhận xét:
Đăng nhận xét