Khi phụ nữ hát tình ca, cả thế giới cũng phải nín lặng.
Điều gì sẽ xảy ra khi một phụ nữ yêu? Họ sẽ đánh thức cả thế giới này trong bạo liệt và nồng say nhất- với tính yêu chân thành. Họ sẽ hát những bài tình ca về hạnh phúc và yêu thương với người đàn ông của mình, Họ sẽ nhảy múa những vũ điệu say đắm, kiêu hãnh và rạo rực như đứa trẻ được chia kẹo. Vị kẹo ngọt sẽ đậm ở mãi đầu môi, khuấy đảo và thấm dần vào vị giác. Và trở thành ám ảnh, nhung nhớ. Cho mãi tận đến những năm tháng về sau khi bắt gặp lại một vị ngọt ngào nào tương tự thế…
Khi phụ nữ yêu, không điều gì là không thể. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt người phụ nữ của bạn, không cần ngôn từ nào cả nó cũng có sức mạnh gấp trăm lần những thứ hoa mỹ. Phụ nữ, bản năng là yếu đuối. Tôi nói là bản năng nhé. Dù sống trong bất kỳ một hoàn cảnh xã hội nào, dù có tự mình vượt qua được bao nhiêu sóng gió trong quãng đời đã qua, dù bên cạnh không phải là một bờ vai vững để run rẩy mà tựa vào, có thể chỉ để ấm áp. Có thể chỉ là một chút yếu đuối mà bật khóc hay rộng hơn là cảm thấy cô đơn trong một hay nhiều khoảnh khắc nào đó. Sự mạnh mẽ- đó dồng nghĩa với việc người phụ nữ đã rạn vỡ một vài điều gì đó thuộc về cảm thức và những rung cảm yêu thương. Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là phụ nữ không thể không mạnh mẽ. Nhưng, nếu mạnh mẽ song hành với tình yêu mà chỉ cần song hành với điều đó là đủ, thì sự mạnh mẽ đó sẽ tỏa sáng và rực rỡ biết bao nhiêu trong bản tình ca ngọt ngào mãnh liệt.
Khi tiếp xúc với một người phụ nữ được gọi là mạnh mẽ đến bất cần. Tôi không thấy điều đó là sự may mắn của người phụ nữ đó. Mà ngược lại, nhiều lúc tôi thấy chạnh lòng. Tự hỏi điều gì đã khiến người phụ nữ trở nên như thế. Có phải tự họ ngay từ ban đầu đã muốn mình thật mạnh mẽ đến như thế không? Tôi không tin đâu nếu như một người phụ nữ nào đó nói rằng họ không cần bất cứ một bàn tay nào, một ánh mắt ấm áp nào, rằng họ có thể tự mình vượt qua tất cả những chông gai trên đường đời ngay từ khi bước chân đều tiên đặt vào nhận thức cuộc sống. Ít nhất cũng là cần đến gia đình, đến mẹ cha hay chỉ là cha hoặc mẹ trong những an ủi, nâng đỡ trong sự chênh chao sống. Rồi khi trưởng thành hơn một chút thì mơ cần đến tình yêu, một người đàn ông nào đó mà mình rung cảm để yêu thương và được yêu thương, Rồi có thể, xa hơn, xa hơn nữa là một mái ấm hạnh phúc với người chồng của những đứa con mình.
Chẳng có người phụ nữ nào chưa từng một lần trong đời mơ được hát tình ca, và cũng sẽ chẳng có người phụ nữ nào trong đời lại dại dột khước từ để hát tình ca. Sự mạnh mẽ bất cần, theo tôi, luôn đồng nghĩa với sự rạn vỡ. Và ở đây là sự rạn vỡ ngay trong tâm tưởng, một mặt nào đó của niềm tin. Ta đã hoài nghi quá nhiều về nhau trong cuộc sống này cũng như nghĩ quá nhiều cái được nhận về bản thân mình, phân định qúa nhiều thứ và lướt qua cũng quá nhiều thứ.
Những người phụ nữ mạnh mẽ thường là những người luôn tự chủ, ý thức được cuộc sống của mình, biết mình nên làm gì và phải làm gì. Và đôi khi là sự tự phụ quá mức. Đôi khi những rạch ròi quá mức lại khiến cuộc sống mất đi chính sự cân bằng mà người trong cuộc nghĩ rằng họ chưa từng bao giờ đánh rơi. Người phụ nữ cần nhiều hơn, nhiều hơn rất nhiều là sự mạnh mẽ. Tôi khồng đang định kiến giới, rằng phụ nữ phải thùy mị, đoan trang, phải hiền thục, yểu điệu. Không. Phụ nữ ngày nay nên học cho mình sự mạnh mẽ. Nhưng là để dung hòa chứ không phải là để chối từ và buông bỏ.
Để tìm được một bản tình ca cho riêng mình, đa phần người phụ nữ phải trải qua hơn một lần hát những bản tình ca khác. Nhiều người phụ nữ sau khi hát qua vài bản tình ca, cảm thấy kiệt sức và chán nản. Và mỗi lần như thế, họ lại mạnh mẽ hơn một chút, một chút để đến lúc nhận ra rằng, mình chẳng cần nhất thiết phải hát thêm một bản tình ca nào nữa trong đời mà vẫn có thể sống tốt. Và như thế sẽ chẳng có giấc mộng uyên ương nào. Nhưng…
Vẫn có những thiên thần mà thường thì đó là phần thưởng của những bản tình ca nồng nàn. Single mon- một xu hướng trong xã hội ngày nay. Mỗi người là một dóng sông nhỏ và đều có cách chảy đổ ra biển theo cách của riêng mình. Nhưng, đằng sau sự mạnh mẽ đến baọ liệt, đến phớt lờ, đến bất cần của những người phụ nữ làm Single mom đó là gì? Chỉ có những ai cầm dao mới biết lưỡi sắc hay cùn…
Khoan hãy nói điều gì. Hãy thử nghĩ xem, phải chăng bở vai người đàn ông giờ không còn đủ ấm để người phụ nữ tựa đầu, bải tình ca không còn đủ quyến rũ để người phụ nữ say mê hát? Hay rằng từ cả hai phía đã không còn có thể lặng im, kiên nhẫn, chầm chậm để thấu hiểu nhau?
Khi phụ nữ hát tình ca, cả thể giới cũng phải nín lặng. Như thế đủ biết rằng người phụ nữ hạnh phúc thể nào trong tình yêu. Dù chưa chắc là một happy ending. Nhưng người phụ nữ có quyền được yêu say đắm và hy vong say đắm. Có thể trải qua một bản tình ca, lại một bản tình ca…rồi mới đến bản tình ca cuối cùng. Hoặc cũng chưa là cuối cùng cuối cùng nhất. Trong tình yêu thì hạnh phúc và khổ đau, niềm tin và rạn vỡ, hy vọng và hụt hẫng, nước mắt và nụ cười… luôn luôn song hành cùng nhau. Đó không phải để lảm rệu rã tim ta, mà để làm ta, người phụ nữ đang yêu thấy trân trọng hơn khi ta còn có thể được cảm nhận và được sống trong những cing bậc đó. Đó là ta biết rằng ta đã yêu, đang yêu và sẽ còn yêu. Trân trọng hơn nữa cả bản tình trước, vì có như thế ta mới có thể cảm nhận để mà trải qua bản tình hiện hữu bằng tất cả sự vẹn nguyên, mới mẻ, nồng say nhất. Phải thế không?
Hôn nhân không phải là mồ chôn tình yêu và càng không phải là lối mòn của hạnh phúc. Đó chỉ là sự khởi đầu của một cung bậc khác trong một tình yêu bản thể để tiếp đến một thứ tình yêu trách nhiệm hơn, vô tư hơn- khi cho và nhận không còn quá được so đo và đong đếm. Hôn nhân truyền thống vẫn là cấu trúc bền vững và là sự hướng đến bền vững nhất cho trước hết là riêng bản thân người phụ nữ, chưa nói đến những điều còn sau đó. Cuộc sống ngắn ngủi và chỉ có một đời sống. Ta phải sống cho thật là ta, thật tốt cái tôi của riêng ta để khẳng định mình. Nhưng không có nghĩa là ta được ích kỷ, được lãng quên đi cảm giác của mẹ cha ta. Hạnh phúc. Ta hạnh phúc. Nhưng, riêng ta thì chưa đủ, còn cả cha mẹ ta, còn cả con cái của ta nữa, vì rằng ta sẽ làm mẹ mà. Đừng vì sự mạnh mẽ mà tự phụ, đừng vì sự mạnh mẽ mà bất cần, đừng vì sự mạnh mẽ mà ỷ lại, làm tổn thương những người yêu thương nhất đời của ta. Tình yêu, không khó đâu, chỉ cần ta chân thành, chỉ cần ta biết chờ đợi và trên hết là biết chấp nhận. Chấp nhận nhau.
Làm Single mom. Đó cũng là một cách sống. Nếu người phụ nữ nào đó thôi không còn muốn hát tình ca nữa và vẫn khát khao thiên chức làm mẹ. Có thể vấn đề không còn nằm ở sự mạnh mẽ nữa mà đó là sự lựa chọn. Lựa chọn cho cả mình và con. Nhưng hãy nhớ rằng, bất kỳ một đứa trẻ nào trưởng thành trong môi trường thiếu hụt đi sự chăm sóc và dạy dỗ của cha hoặc mẹ thì cũng sẽ có sự phát triển không đồng nhất về mặt tâm hồn và nhận thức. Tôi dám khẳng định điều đó, dù cho các Single mon có đâm bổ vào rủa xả.
Mà nói gì thì nói, tôi vẫn thích phụ nữ hát tình ca. Và tôi vẫn không ngừng hát tình ca rồi sẽ hát một bản tình cuối. Tôi học cách đợi chờ và chấp nhận. Khi phụ nữ hát tình ca, cả thế giới cũng phải nín lặng. Còn riêng tôi, tôi chỉ muốn người đàn ông của mình nín lặng. Nhìn vào mắt tôi….
Yến Hoa
Gocsuyngam
Pham Hung
Nỗi sợ cái chết đến từ nỗi sợ cuộc sống. Người sống được hết mình luôn sẵn sàng chết bất cứ lúc nào. Chúng ta hãy sống sao cho khi chết, ngay cả người làm tang lễ cũng thấy tiếc thương. Đừng có đi loanh quanh mà nói rằng thế giới này nợ bạn cuộc sống. Thế giới chẳng nợ bạn điều cả. Nó ở đây từ trước rồi....
0 nhận xét:
Đăng nhận xét