Cứ tưởng...

Cứ tưởng...


Trước cứ tưởng chết là hết, có bế tắc gì thì chỉ một cú nhảy lầu là xong. Giờ càng già càng sợ chết, dần hiểu ra, chết làm sao được khi mình còn bố mẹ, còn bạn bè, mình ra đi để lại buồn khổ cho họ thì có xứng không.

Lớn lên chút nữa có tình yêu, rồi lập gia đình, lại càng thêm ràng buộc. Đến lúc có con rất sợ chết, sợ con sẽ phải “liếm lá dọc đường” rồi nhận ra mình trở nên ham sống dù trong bất kể hoàn cảnh khắc nghiệt nào.


Ban đầu, cứ tưởng hợp nhãn người yêu, vừa lòng người ấy, hai người thương yêu, hòa hợp nhau là được, sau mới biết ý kiến, nhận định từ người thân của họ cũng góp phần vun vào hay bới ra không nhỏ.

Lúc chưa yêu và lúc mới cưới nghĩ vô cùng đơn giản, vợ chồng chẳng hợp thì chia tay sớm giải thoát cho nhau, nhưng rồi có con thì nhất quyết nắm chặt hôn nhân trong tay vì hoảng hốt nghĩ lại hình ảnh đứa cháu họ, bố mẹ ly dị, nó sống vất vưởng, chả ai dạy được, giờ có đánh chết nó cũng chả sợ.

Cứ tưởng có tiền sẽ mua được thức ăn ngon ngay, ai ngờ vẫn còn phải dành công sức mà nghiền ngẫm mấy cuốn sách, thực hành sau vài lần cháy khét mới được món ăn ưng ý.

Cứ tưởng vợ chồng là cái duyên trời se, sau mới biết vợ chồng không thể thiếu cái nợ, dứt được nợ thì có lẽ đã sang bên kia dốc cuộc đời.

Cứ ngỡ có con, mối quan hệ vợ chồng trở nên khăng khít hơn, mãi rồi cũng tỉnh ngộ cho rằng ai nghĩ thế thì thật ngây thơ, và công nhận quan điểm của đứa bạn sống với chồng gần một năm cho hiểu rõ tính nết hoàn cảnh, rồi mới quyết định có con không hề gàn dở tí nào. Đứa trẻ được sinh ra từ ông bố bà mẹ suy nghĩ chín chắn và có trách nhiệm với gia đình hẳn sẽ giảm phần nào rủi ro phải chứng kiến những đổ vỡ.

Ngỡ tưởng mình sống tốt, sống tử tế thì mọi người sẽ cư xử lại với mình như thế, giờ mới thấm câu ai đó nói: “Có thể bạn ăn chay nhưng không thể ngăn con bò húc vào bạn”.

Cứ tưởng ly hôn là hết, là đóng sầm lại tất cả mọi thứ, trải qua rồi mới hay, trong vài trường hợp nó sẽ mở ra một chân trời tự do mới và không đến nỗi quá bi đát.

Thế rồi sau đó lại tưởng bàn tay ta làm nên tất cả, tự mình sẽ nuôi dạy được con, chẳng cần đến ai chu cấp, mãi rồi mới hay vầng trăng khuyết sẽ mãi chẳng thể tròn, dù đầy đủ vật chất với tình cảm của mẹ luôn tràn ngập thì trong lòng con vẫn sẽ bị thiếu hụt gì đó...

Qua nhiều năm, cứ tưởng ta đã có lớn và có khôn, giờ mới biết, vẫn còn xanh và non lắm!
~♥ 

0 nhận xét:

Đăng nhận xét